Vậy là những gì chỉ trong mơ ước nay đã thành hiện thực. Vừa
mừng, vừa lo khi mình nhận được giấy của Trung ương Đoàn báo tin đi thăm, tặng
quà, động viên quân dân trên quần đảo Trường Sa, đến nơi mà ngày trước anh đã cùng
bao đồng đội ngày đêm chắc tay súng giữ gìn từng tấc đất thiêng liêng của Tổ
quốc.
Khi tiếng
còi tàu chào đất liền vang lên, nhìn những bóng người dần khuất xa, những bàn
tay vẫy mờ dần... trong lòng mình có gì đó thật bâng khuâng. Chắc ngày trước
lên tàu ra đảo, anh cũng có cảm giác như vậy. Anh bảo, ngoài ấy còn rất nhiều
đồng đội của anh đang chờ đợi, còn bao công việc anh đang làm dở dang để bảo vệ
chủ quyền đất nước ở nơi đầu sóng ngọn gió...
Sau hơn 2 ngày đêm, tàu đưa Đoàn công tác đến
đảo Sơn Ca. Đây rồi, đảo nhỏ thân yêu, hòn đảo mà ngày trước khi nhìn lên tấm
bản đồ, mình chỉ thấy đó là những chấm nhỏ li ti, vậy mà bây giờ mình sắp được
bước lên chấm nhỏ li ti đó... Chính hòn đảo này mình đã được nghe anh kể không
biết bao nhiêu lần, để rồi đọng vào những dòng tâm sự mà mình đã viết trong cuộc
thi “Tuổi trẻ với tình yêu biển đảo quê
hương” với tựa đề “Viết thay lời yêu
anh”.
Rồi tàu buông neo, mọi người lần lượt xuống
xuồng vào đảo. Những chiến sĩ hải quân mang quân phục quần xanh áo trắng, mũ có
dải yếm bay trong gió mà mình chỉ thấy trên phim ảnh giờ đang đứng thành hàng
đón Đoàn công tác trông thật nghiêm trang và đáng yêu biết nhường nào. Bao mệt
mỏi tan biến hết, trong mình chỉ còn tình cảm thiết tha và kính trọng với người
lính đảo. Các anh ở xa đất liền mà vẫn rạng ngời niềm tin, hiên ngang, trước
cái nắng, cái gió của biển khơi, song vẫn thật dịu dàng, nồng hậu khi khách đến
“thăm nhà”. Cả Đoàn công tác nhanh chóng chuyển quà lên đảo, rồi tranh thủ thăm
hỏi, chụp mấy kiểu ảnh cùng chiến sĩ bên cột mốc - chủ quyền của Tổ quốc...
Nhớ lời anh kể, em tìm lại căn phòng xưa anh
từng ở, đứng bên cột mốc, nhìn đăm đăm vào chiếc bảng tin mà anh từng kẻ biết
bao khẩu hiệu lên đó để xem còn chút bụi phấn nào rơi... Đây rồi cây xoài biển,
dưới tán lá xum xuê anh thường ngồi viết thư về thăm em, còn cây bàng vuông kia
có phải là nơi anh thường giảng bài chính trị cho chiến sĩ. Anh còn kể, chính ở
đảo này, anh đã cùng đồng đội chung tay giữ từng cột nhà, che từng khẩu pháo
mỗi lần bão nổi, chia từng ca nước ngọt, nắm rau xanh khi mùa khô đến... Dấu
chân nào của anh còn in trên tường chắn sóng, trên mỗi tuyến hào, doi cát khi
anh đi tuần tra?... Đúng rồi, anh đã ở đây thì tất cả đều còn như in hình bóng
anh, và em như thấy đảo gần gũi với mình quá, như thấy mình đang ở “ngôi nhà”
thân quen mà lâu lắm mới được trở về
Điện về nhà, anh bảo, em xin phép chỉ huy đảo
cho xem cuốn “Sổ vàng truyền thống”,
ở đó anh đã viết tên anh và đồng đội. Đây rồi, nét chữ thân quen như trong bao
lá thư gửi về cho em, ở đó anh thường bảo: “Nơi anh đóng quân là một hòn đảo
nhỏ, bên đồng đội thân yêu, chỉ có loài chim biển...”. Nhưng anh ạ! Đảo bây giờ
không chỉ có đồng đội với loài chim biển, tiếng sóng vỗ, mà còn có tiếng chuông
chùa, có bao người dân cùng tiếng trẻ em nô đùa, bi bô học bài, có tiếng gà cục
tác... như một làng quê thanh bình, yên ả.
Chiều xuống, ngồi ngắm hoàng hôn và lặng nghe
tiếng sóng biển rì rào, mình mới cảm nhận được nỗi niềm của anh mong một lần em
đến thăm đảo, để thấy được biển trời của đất nước mình đẹp và nên thơ quá. Cầm
trên tay những con ốc càng, ốc nón anh em chiến sĩ trên đảo tặng, mình thấy
lòng nao nao, bởi ngày trước anh về cũng tặng mình những con ốc như vậy...
Thời gian ở đảo không nhiều, nhưng những hoạt
động biểu diễn văn nghệ, giao lưu, tặng quà quân dân trên đảo vẫn thật đậm đà
và đầy ý nghĩa, chứa
chan tình cảm đầm ấm, thân thương... Chia tay cán bộ, chiến sĩ trên đảo, mình
thầm mong các anh luôn mạnh khỏe, vượt qua muôn trùng sóng gió để hoàn thành
tốt nhiệm vụ mà Đảng, Nhà nước và nhân dân giao cho.
Sơn Ca ơi! Trường Sa ơi! yêu lắm những hòn
đảo chìm, đảo nổi, nhớ da diết những người dẫu chỉ một lần được gặp. Ở nơi đầu
sóng ngọn gió, dẫu còn bao khó khăn, vất vả, nhưng các anh hãy tin rằng, trái
tim của hàng triệu con tim từ đất liền vẫn luôn bên các anh, cùng các anh vượt
qua bão tố, phong ba.. Nhất là trong những ngày này, khi cả nước đang hướng về
Biển Đông, phản đối hành động Trung Quốc hạ đặt giàn khoan trái phép trên vùng
biển nước ta. Và chúng tôi, những thanh niên Việt Nam vẫn luôn sát cánh cùng
các anh, bởi mỗi tấc đất đều thấm máu cha ông, đều có công sức của bao thế hệ
dựng xây, và cũng bởi Trường Sa luôn trong trái tim mình, vẫn gần lắm Trường Sa
ơi!
Nguyễn Thị Sự
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét