“Diễn biến hoà bình” là cuộc “chiến tranh không cần chiến
tranh”, “chiến tranh không có khói súng”, một cuộc “cách mạng nhung lụa”.
Thực chất của “diễn biến hoà bình” là cuộc đấu tranh giai cấp, nó có những nét
đặc trưng sau:
Một là,
sử dụng các biện pháp phi vũ trang để chống phá các nước xã hội chủ nghĩa
và phong trào độc lập dân tộc. Bằng phương thức hoà bình, từng bước gây ảnh
hưởng có lợi tiến tới xoá bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa, dập tắt phong trào cách
mạng, phong trào độc lập dân tộc. Đây là cuộc chiến tranh không mùi thuốc súng
nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Hai là, thông qua các
“công cụ mềm” như kinh tế, ngoại giao, văn hoá, chính trị… để làm sụp đổ các
nước XHCN còn lại. Tuy các thế lực thù địch sử dụng các biện pháp “phi quân sự”
là chủ yếu để làm sụp đổ chế độ CNXH, nhưng vẫn coi trọng sức mạnh quân sự để
răn đe, làm hậu thuẫn cho các thủ đoạn trên.
Ba là,
sự tác động từ bên ngoài tạo sự chuyển hoá, diễn biến từ bên trong. Khác
với cuộc chiến tranh thông thường bằng vũ lực, “diễn biến hoà bình” chủ yếu
dùng lực lượng con người, phương tiện của đối phương đánh phá từ nội bộ đối
phương với sự hỗ trợ từ bên ngoài làm cho đối phương mơ hồ, mất cảnh giác không
nhận rõ về bản chất phản động, làm cho đối phương tự diễn biến và sụp đổ nhanh
chóng.
Bốn là, ru ngủ tinh thần cảnh giác cách mạng của nhân dân bằng thủ đoạn tinh
vi, xảo quyệt, bằng mua chuộc vật chất, đòi mở rộng dân chủ để thực hiện “đa
nguyên chính trị, đa đảng đối lập”, xâm nhập, thao túng khống chế về kinh tế để
làm mục ruỗng nội bộ, sụp đổ chế độ.
Năm là, chiến lược “diễn biến hoà bình” mang tính toàn cầu, không giới hạn về thời gian
và không gian, đẩy đối phương suy yếu, rối loạn nội bộ rồi sụp đổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét